Ngày cuối
cùng để được cùng Anh 3 - cả KTĐN, TMQT và T&HQ - vác cặp lên giảng đường
ngồi học với nhau.
Tối hôm trước
nhắn cái tin offline cho cả lớp bảo mai đến sớm giữ chỗ, nhắn tin đthoại cho
các em ChiLo rủ rê mặc váy vóc nuột nà xinh tươi để ngày mai tung hoành.
Sáng sớm một
ngày thứ 5 nào đó của tháng 11 của một năm nào đó, Hà Nội se lạnh và nhạt nhòa ẩn
hiện trong màn sương đêm chưa kịp tan. Dù muốn ngủ nướng lắm nhưng nó vẫn cố mò
dậy, hôm nay là ngày cuối cùng…
Con đường từ
nhà mới đến trường, có lẽ mới 1 tháng rưỡi chuyển nhà thôi, nó chưa kịp quen,
nó chưa kịp ngắm, chưa kịp thấm vì sáng nào cũng dậy muộn và hùng hục phi đến
trường :(
7h sáng, thầy
đã ổn định chỗ ngồi còn cả giảng đường mới chưa đầy 20 mống.. Mất công đêm qua
nhắn các bạn đến sớm để cùng giữ chỗ vì sợ 1 2 đứa ko làm gì được. Chẳng như hồi
năm 1 năm 2 nhỉ. Anh 3 lúc nào cũng toàn ngồi với nhau nhưng thật khó khăn để
giữ chỗ ngồi, bọn nó toàn phải xòe hết cặp, lôi hết giáo trình, tài liệu nọ kia
bày tung tóe khắp nơi giữ được một vài chỗ ngồi hiếm hoi
Giờ chứng
khoán cuối cùng: đứa ăn sáng, đứa ngủ gật, đứa buôn chuyện, lũ chơi bài bạc và
có nhóm học bài
Định quan hệ
mà hứng chí nên Anh 3 lại rủ nhau hát hò. Hết mình lắm, bay và phiêu lắm, hình
như đây là lần đầu tiên thấy Anh 3 hết mình và gào thét rũ rượi như vậy. Bỗng
nhiên thấy “đường xa quá rồi và ta mệt nhoài vì ta không đứng bên nhau nữa rồi”..
Mà kệ, “hai hai em cho đời một giấc mơ” :)
Đủ 9 đứa
ChiLo với bún đậu trưa, mà ăn xong đứa nào đứa nấy có hơi thở thơm một cách quyến
rũ.
Nhà Trư với
những giò hoa lan xếp chữ theo mùa..
Em Tuni
tròn 4 tháng lẫy chào các chị. Ban đầu lạ lẫm cứ ngắm hết chị này sang chị kia,
rồi sau lại cười toe toét, lại u ơ chém gió buôn chuyện à ơi các chị gái xinh đẹp
Chìm vào giấc
mơ trưa ngọt ngào mà văng vẳng bên tai tiếng ChiLo đang chim lợn..
3 tiếng đồng
hồ hôm nay có lẽ vẫn chưa đủ với Anh3, vẫn muốn gào, vẫn muốn hét, vẫn muốn bên
nhau để mà trao ánh mắt, trao nụ cười và cả những cái nắm tay. Muốn hát khúc ca
Tạm biệt của Khánh Linh trước khi ra về quá mà chẳng thấy, thôi thì dùng tạm Tạm
biệt của Quang Vinh vậy. Quây tròn và cùng zê tung cao cánh tay như thể chúng
đã nhất trí, đã quyết tâm, đã thực sự đoàn kết, và bởi chúng là bạn. Những cái
khoác vai, những cái ôm, những cái kề sát bên nhau như tất cả hòa lại làm một.
Giọng đã khàn khàn, đã thấy cứa cứa đau mà chẳng hiểu hơi sức đâu để lên cao những
câu hát ấy nữa. Cao, cao lắm và cảm tưởng chỉ vô ý chạm nhẹ 1 chút thôi nó sẽ vỡ
tan.. Muốn vỡ tan tất cả, muốn òa khóc vào vòng tay bọn bạn mà chẳng hiểu sao
hôm nay nó cứng cỏi đến lạ. Mắt chớm nhòa rồi lại chớm khô…
Sẽ chẳng
còn những sáng hàng ngày lượn xe đến phố Chùa Láng..
Sẽ chẳng
còn những mùa hè chen chúc nhau trong lò nung bát quái Ngoại Thương
Sẽ chẳng
còn những ngày đông giá lạnh tung tăng váy áo đến trường để rồi kề sát nhau xuýt
xoa “Chao ôi! Lạnh!”
Sẽ chẳng
còn những lần trực chiến trang tín chỉ cả đêm rồi bất chợt giật mình tỉnh giấc
Sẽ chẳng
còn những lần “Anh 3 cuối giờ ở lại họp”
Sẽ chẳng
còn những bài tập nhóm, những tiểu luận, những slide và clip hoành tránh
Sẽ chẳng
còn những lần quan hệ tập thể cuối giờ học
Sẽ chẳng
còn những cơ hội để nó được làm những việc mà 3 năm rưỡi qua nó muốn làm mà
chưa làm được
Sẽ chẳng
còn những lần chém trong giờ học mà cả lũ cười phá nhà cửa
Sẽ chẳng
còn những lần bất chợt thấy nhau “ngáp” ra nước mắt để rồi lo lắng rằng con bé
bị làm sao, lại có chuyện gì rồi..
Và sẽ chẳng
nữa còn trong timetable cá nhân những ô chữ màu cam ghi “Học ở FTU”
Sáng sớm một
ngày thứ 5 giữa tháng 11 năm 11, Hà Nội se lạnh và ẩn hiện trong màn sương đêm
chưa kịp tan. Rồi để tối hôm đó, ở đâu đó, hình ảnh Anh 3 cứ ẩn hiện và ướt
nhòa trong miền ký ức…
Hoàng Khánh Ly (Zơ)
Hoàng Khánh Ly (Zơ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét