Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

Graduation Day




Hôm qua bố of mệt up cái ảnh làm cov r trèo lên giường đi ngủ. Sáng thứ 7 cuối tuần rảnh rỗi mới có thời gian ngồi gõ lạch cạch thêm cap cho ảnh.

Bức ảnh này đã chính thức đặt dấu chấm cho 4 năm đại học tại FTU của mình, của Anh 3, của Tổ đú, của Hội Ế tinh tế, và Young Pilots Club.

Ngày đầu tiên của 4 năm ấy là ngày đầu tiên đặt chân đến ngồi trường này, mà lòng đầy hi vọng. Ngày đó, trường vừa bé, vừa ngổn ngang xập xệ. Ngày đó, nhà B tường vàng màu cũ kỹ và nhà A đang thi công vẫn còn là 1 đống cát gạch chưa nên hình nên khối.

Những ngày đó, 1 bọn rừng rú trên Xuân Hòa điên cuồng trong âm thanh chát chúa của Hoa Nắng, và những cây cột. Ngày đó, Lady Gaga mới nổi với Just Dance và khắp doanh trại là âm nhạc của Jason Mraz. Ngày 1 bọn nháo nhát gọi taxi đưa đứa sốt virus đến bệnh viện. Ngày cả lớp la liệt quán xá, tìm ra cho hết ẩm thực phố tỉnh. Ngày về mà buồn thiu.

Ngày đó, những sinh viên năm nhất ngoan ngoãn chăm học đã lên sinh viên năm hai ngày đến giảng đường say sưa giấc ngủ, đêm về nhà cặm cụi yahoo, facebook, thao thức tín chỉ học phần.

Ngày đó, những sinh viên năm 3 tiếng chim chóc át tiếng giảng, giảng đường về cơ bản là 1 sòng bạc trong giờ ra chơi, giờ tan học, và trong giờ học. Ngày đó, những ngày Hồng là những ngày tác nghiệp, là những ngày vui.

Một đêm tháng 10, những sinh viên năm 4 thao thức mất ngủ, áo dài, sơ mi, quần tây lo lắng ngày mai lên hình có được mấy cái bức chân dung tốt nghiệp cho ra hồn. Rồi là đau đớn tột độ khi nhận lấy những sản phẩm của mình.

Rồi 1 ngày giữa tháng 5, la liệt giữa những quán in màu đỏ của những cuốn gọi là khóa luận.

Và 1 ngày giữa tháng 8, của 2012. 4 năm sau những bước chân rất đầu tiên ấy, những bước chân rất cuối cùng và tất cả đã là cử nhân. Sân trường đông nghịt người, đông như những ngày đầu ấy, nhưng con người, qua những giảng đường, đã lớn khôn quá nhiều. Mong ước kỷ niệm xưa không được bật, nhưng có Friend forever của Vitamin C, quen thuộc và chỉ dành cho những lúc này.

Sân trường về trưa lại tĩnh mịch. Cảm thấy nuối tiếc và thời gian trôi nhanh quá.

Và thế là 1 thế hệ nữa đã ra trường.

Lưu Xuân Thắng




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét