Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

"Who am I?" - No.13 - Hoàng Khánh Ly

Cứ định up bài cả lớp xong xuôi mới sờ đến dòng cảm xúc của mình, cứ định viết lách gì đó cho thỏa những năm tháng đại học.. Vậy mà chẳng chờ được đến người cuối cùng để up bài, nhưng cũng chẳng đủ hâm zở để viết những câu chữ mới cho thỏa cái suy nghĩ bản thân. Thôi đành ngồi gặm nhấm những dòng hồi ký cũ, tham lam gộp vài trong số chúng lại với nhau và tung nó vào album lớp sau một tối mùa hạ nơi hồ Quan Hệ gió thổi vi vu, sau một cuộc chém gió với mấy đứa về định hướng cho tập thể lớp sau này :)

*Cứ định up cái ảnh dựa cổng Hoàng Thành "nhìn xa xăm" cho ảo @.@, nhưng có lẽ hình ảnh này của Trư quen thuộc với mọi người hơn nhỉ :)*

---

Info cá nhân nhé:




Họ và tên: Hoàng Khánh Ly
Mã sinh viên: 0851020039
DoB: 05/11/1990
Nickname: Trư
Sở thích: Du lịch, vui chơi và viết lách
Câu nói ưa thích: When writing the story of your life, don’t let anyone else hold the pen
Màu ưa thích: Đỏ mãnh liệt ^^
Vậy thôi đã!

---

Zơ Zở is tìm.kiếm.ký.ức.Anh3-ing....


Hà Nội trong biển sương mờ, Anh 3 trong miền ký ức

Ngày cuối cùng để được cùng Anh 3 - cả KTĐN, TMQT và T&HQ - vác cặp lên giảng đường ngồi học với nhau.

Tối hôm trước nhắn cái tin offline cho cả lớp bảo mai đến sớm giữ chỗ, nhắn tin đthoại cho các em ChiLo rủ rê mặc váy vóc nuột nà xinh tươi để ngày mai tung hoành.

Sáng sớm một ngày thứ 5 nào đó của tháng 11 của một năm nào đó, Hà Nội se lạnh và nhạt nhòa ẩn hiện trong màn sương đêm chưa kịp tan. Dù muốn ngủ nướng lắm nhưng nó vẫn cố mò dậy, hôm nay là ngày cuối cùng…

Con đường từ nhà mới đến trường, có lẽ mới được tháng rưỡi chuyển nhà thôi, nó chưa kịp quen, nó chưa kịp ngắm, chưa kịp thấm vì sáng nào cũng dậy muộn và hùng hục phi đến trường :(

7h sáng, thầy đã ổn định chỗ ngồi còn cả giảng đường mới chưa đầy 20 mống.. Mất công đêm qua nhắn các bạn đến sớm để cùng giữ chỗ vì sợ một vài đứa ko làm gì được. Chẳng như hồi năm nhất, năm 2 nhỉ. Anh 3 lúc nào cũng toàn ngồi với nhau nhưng thật khó khăn để giữ chỗ ngồi, bọn nó toàn phải xòe hết cặp, lôi hết giáo trình, tài liệu nọ kia bày tung tóe khắp nơi giữ được một vài chỗ ngồi hiếm hoi

Giờ chứng khoán cuối cùng: đứa ăn sáng, đứa ngủ gật, đứa buôn chuyện, lũ chơi bài bạc và có nhóm học bài

Kết thúc..

Định quan hệ mà hứng chí nên Anh 3 lại rủ nhau hát hò. Hết mình lắm, bay và phiêu lắm, hình như đây là lần đầu tiên thấy Anh 3 hết mình và gào thét rũ rượi như vậy. Bỗng nhiên thấy “đường xa quá rồi và ta mệt nhoài vì ta không đứng bên nhau nữa rồi”.. Mà kệ, “hai hai em cho đời một giấc mơ” :)

3 tiếng đồng hồ hôm nay có lẽ vẫn chưa đủ với Anh3, vẫn muốn gào, vẫn muốn hét, vẫn muốn bên nhau để mà trao ánh mắt, trao nụ cười và cả những cái nắm tay. Muốn hát khúc ca Tạm biệt của Khánh Linh trước khi ra về quá mà chẳng thấy, thôi thì dùng tạm Tạm biệt của Quang Vinh vậy. Quây tròn và cùng zê tung cao cánh tay như thể chúng đã nhất trí, đã quyết tâm, đã thực sự đoàn kết, và bởi chúng là bạn. Những cái khoác vai, những cái ôm, những cái kề sát bên nhau như tất cả hòa lại làm một. Giọng đã khàn khàn, đã thấy cứa cứa đau mà chẳng hiểu hơi sức đâu để lên cao những câu hát ấy nữa. Cao, cao lắm và cảm tưởng chỉ vô ý chạm nhẹ một chút thôi nó sẽ vỡ tan.. Muốn vỡ tan tất cả, muốn òa khóc vào vòng tay bọn bạn mà chẳng hiểu sao hôm nay nó cứng cỏi đến lạ. Mắt chớm nhòa rồi lại chớm khô…

Sẽ chẳng còn những sáng hàng ngày lượn xe đến phố Chùa Láng..

Sẽ chẳng còn những mùa hè chen chúc nhau trong lò nung bát quái Ngoại Thương

Sẽ chẳng còn những ngày đông giá lạnh tung tăng váy áo đến trường để rồi kề sát nhau xuýt xoa “Chao ôi! Lạnh!”

Sẽ chẳng còn những lần trực chiến trang tín chỉ cả đêm rồi bất chợt giật mình tỉnh giấc

Sẽ chẳng còn những lần “Anh 3 cuối giờ ở lại họp”

Sẽ chẳng còn những bài tập nhóm, những tiểu luận, những slide và clip hoành tránh

Sẽ chẳng còn những lần quan hệ tập thể cuối giờ học

Sẽ chẳng còn những cơ hội để nó được làm những việc mà 3 năm rưỡi qua nó muốn làm mà chưa làm được

Sẽ chẳng còn những lần chém trong giờ học mà cả lũ cười phá nhà cửa

Sẽ chẳng còn những lần bất chợt thấy nhau “ngáp” ra nước mắt để rồi lo lắng rằng con bé bị làm sao, lại có chuyện gì rồi..

Và sẽ chẳng nữa còn trong timetable cá nhân những ô chữ màu cam ghi “Học ở FTU”

Sáng sớm đầu đông một ngày thứ 5 giữa tháng 11 năm 2011, Hà Nội se lạnh và ẩn hiện trong màn sương đêm chưa kịp tan. Rồi để tối hôm đó, ở đâu đó, hình ảnh Anh 3 cứ ẩn hiện và ướt nhòa trong miền ký ức…


Rồi vội vã những bông phượng đỏ, những cành bằng lăng của mùa thi cuối năm 3 chợt ùa về. Rực rỡ mà quay quắt đến nao lòng… Năm nay, mùa phượng vĩ đã lại về, mùa bằng lăng tím đã lại đến, cũng lại bất chợt và đầy nhớ thương bọn mày àh. Bông phượng đỏ của những mùa thi năm trước lại là cành phượng vĩ của mùa chia tay năm nay rồi…

1 năm, 2 năm.. hay 10 năm.. hay 50 năm nữa thì phượng vẫn nở đỏ, vẫn rực cháy nhé.

Cám ơn cái Duyên cho chúng ta gặp nhau và gắn kết lại với nhau. Sự lựa chọn ngôi trường FTU đã bén cái Duyên cho chúng ta.

A3 - chúng ta là một gia đình hay căn phòng nhỏ C8 Xuân Hòa - nơi bắt đầu cho tất cả... Một tháng quân sự, những đêm ngủ bên nhau và ôm nhau thật chặt. Những câu chuyện cười chảy nước mắt, nước mũi; những buổi sinh hoạt lớp vs nhiều trò lố bên nhau, những lần bị ĐVS tóm được rồi bắt làm vệ sinh, những máng lợn mì tôm giữa đêm khuya quân sự... Lúc vui, có nhau; lúc ốm cũng bên nhau chăm sóc còn hơn người thân một nhà. T nhớ cái lúc bọn m chăm sóc cho t lắm, t lại thích bị ốm như hồi đó nữa =((

ChiLoHo - Những người bạn mà đến bây giờ t đã tự hào gọi to những tiếng chị em. Chẳng hiểu như nào và từ khi nào mà cả lũ trở thành 1 nhỉ? T không nhớ. Nhưng câu chuyện giữa chúng ta không thể dùng 1 2 lời mà nói hết được. T chỉ biết nói cám ơn cuộc sống đã cho chúng ta vô tình bước vào cuộc đời nhau, làm t buồn, làm t vui cũng có. Và quan trọng nhất, cho t thêm nhiều cái để quan tâm tới và được quan tâm bởi bọn mày.

Nghe Tóp bảo: hôm nay Bủm vừa hỏi thăm Trư đấy.. Lâu rồi không gặp bọn mày, lịch học của t khác bọn mày quá.
Gặp Nu ở buổi thi: chỉ muốn ngồi nc vs nó mà chẳng muốn vào thi chút nào.
Thấy Hà Đông ở phòng thi trước bước ra, chỉ muốn ôm nó bù cho hôm trước nhưng chẳng kịp.
Biết Chym Lợn có chút tâm sự, hỏi han cả lũ.
Vẫn hay gặp Cớm vs Chym Lợn ở lớp thầy Đạo.
Còn mấy em ChiLo khác dạo này chẳng thấy đâu. Cả em LeO nữa. Những cái ôm chặt cho những đứa có chuyện dở hơi nhé. Cả t bây giờ cũng cần lắm.
Sắp sinh nhật Lam Sơn, mà lại trùng đúng vào đợt thi.
Muốn về nhà Bủm chơi, muốn gặp cái mưa đồng bất chợt..
"Trư ơi, bao h mẹ Trư sinh?" "Ôi, thích thế, người em đặc biệt" :)

Yêu thương chẳng bao giờ là đủ.
Phượng vẫn thế, vẫn đỏ rực cháy mỗi khi hè sang, dù cho năm sau, hay năm sau nữa.. hay cho đến khi chúng ta già khụ đi, con cháu chúng ta sinh ra, lớn khôn rồi cũng già khụ đi nữa - cái sắc phượng ấy vẫn đỏ mãi như thế, nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét